Đạo Quân (bản edit)

Chương 33: Kế hoạch xuất hiện điều ngoài dự kiến




Đúng lúc này, từng tiếng “sưu sưu” gấp gáp vang lên, trên không trung Trần Quy Thạc phải thay đổi đường kiếm, tạo thành kiếm hoa vung sang bên cạnh.

Bên trong âm thanh đinh đinh đang đang, năm sáu mũi tên phóng tới bị Trần Quy Thạc múa kiếm đánh bay, nhìn xuống chỉ thấy phía dưới trên trăm người mai phục đột nhiên xông ra, dẫn đầu là Quan Thiết, bưng cung nỏ chạy bộ xông lên đến.

Trước đó Quan Thiết được Lam Nhược Đình ra hiệu, mang theo nhân mã dưới trướng của mình lặng lẽ đến đây xem xét, ai ngờ vừa vặn gặp được Viên Cương gặp nạn, biết Vương gia cực kỳ thưởng thức vị này, hắn làm sao có thể không cứu

Mượn một đợt tên công kích, Viên Cương cấp tốc xông xuống dưới thoát hiểm.

Trần Quy Thạc vội vàng rơi xuống đất, chưa kịp ẩn núp, lại là một đợt tên phóng tới, mà lại số lượng rất nhiều, có mấy chục mũi phóng tới dày đặc, huy kiếm đỡ cũng khó có thể ngăn trở toàn bộ, cấp tốc vung tay thi pháp, pháp lực ngoại phóng kết thành pháp cương hộ thể.

Mấy chục mũi tên bắn tới trước mặt Trần Quy Thạc, cấp tốc ngưng trệ, hư không đình chỉ, bị pháp lực của hắn ngạnh sinh hãm lại, khoảng cách mũi tên cách Trần Quy Thạc gần cũng có, xa cũng có, cách gần nhất là ngay trước con mắt Trần Quy Thạc có một lóng tay, xém tí làm cho Trần Quy Thạc kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.

Sỡ dĩ vị trí mũi tên bị hãm lại xa gần không giống nhau, là bởi vì mũi tên liên tục bắn tới, kém chút phá hỏng phòng ngự pháp lực của Trần Quy Thạc. Đạo lý rất đơn giản, mũi tên bắn tới liên tiếp, đợt đầu sẽ đối mặt với lực phòng ngự khá mạnh, nhưng đồng thời cũng tiêu hao bớt năng lượng màn phòng hộ, mũi tên bay tới sau tự nhiên gặp phải lực cản sẽ nhỏ hơn, khoảng cách bắn tới tự nhiên càng xa hơn.

Cái này vẫn chưa xong, Quan Thiết vung tay lên, lại là một đợt mưa tên phóng tới.

Trần Quy Thạc nào còn dám ngạnh kháng, tu vi cảnh giới Luyện Khí căn bản không có cách ngăn trở quá nhiều mũi tên liên tục công kích, phất tay một phát, đem mũi tên hãm ở trên không trước mặt quét bay đi, nghiêng người bổ nhào về phía trước, lách mình đến giấu sau một cái đại thụ. Tiếng phạch phạch gấp gáp vang lên, có mũi tên đính tại trên cành cây rung động, cũng có mũi tên bay qua sát bên cạnh đại thụ.

Trần Quy Thạc bị áp chế lại, Viên Cương cũng xông vào bên trong đám người, tại dưới mọi người bảo vệ, tạm thời thoát hiểm.

Một tay Quan Thiết cầm đao, dò xét trên dưới Viên Cương một chút, thấy không có bị gì, bèn hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Viên Cương hờ hững nói: “Không rõ ràng.”

Thấy chỉ có một mình hắn, Quan Thiết sực nhớ ra cái gì đó, vội hỏi: “Tô Kiệt Nhân ở đâu?”

Viên Cương nhìn về phía đỉnh núi, “Vẫn còn tại trong chùa miếu!”

Quan Thiết không nói hai lời, lập tức đối với huynh đệ thủ hạ khua tay nói: “Lên!” Liền muốn đi vào Nam Sơn tự cứu người.

Viên Cương kéo lại cánh tay của hắn, cảnh cáo nói: “Không phải chỉ một người tu sĩ, nguy hiểm!”

Quan Thiết trầm giọng nói: “Anh Dương, Võ Liệt vệ bất kể có chuyện gì cũng không bỏ mặc ném đi huynh đệ!”

Thần sắc Viên Cương đơ ra, kinh ngạc nhìn xem hắn, ánh mắt phức tạp.

Quan Thiết không có suy nghĩ nhiều, lần nữa hướng bọn thủ hạ hất đầu, “Đi!”

Một đám người bắt đầu xông lên trên núi, tiến ép về phía chỗ ẩn thân của Trần Quy Thạc.

Viên Cương muốn thừa cơ thoát thân theo kế hoạch, quay đầu nhìn xuống núi, lại quay đầu nhìn về phía một đám người đang xông lên núi, hàm siết chặt một chút, cuối cùng không có theo kế hoạch thoát thân đã định ra, mà là chạy theo đám người xông lên, từ sau lưng một tên thân vệ cầm nỏ mượn cây trảm mã đao dùng một lát, tăng nhanh tốc độ vọt tới phía trước, vọt lên phía trước nhất áp trận.

Ngay khi mọi người vừa tiếp cận gần ngay trước chỗ ẩn thân của Trần Quy Thạc, đột nhiên trên tán cây phía trên một người bay ngược xuống, chính là Hứa Dĩ Thiên, vừa nhảy vào đám người, kiếm quang lóe lên bốn phía, trong khoảnh khắc từng đóa đóa huyết hoa bắn ra (máu bắn ra), thoáng cái bị hắn đánh ngã năm sáu người, khiến cho đám người kết trận hỗn loạn.

Hứa Dĩ Thiên vọt thẳng vào giữa đám người, người xung quanh không dám bắn tên, sợ làm bị thương người một nhà, nhao nhao rút đao xông lên liều mạng, nhưng mà không phải là đối thủ Hứa Dĩ Thiên.

Mắt thấy huynh đệ từng cái ngã xuống, Quan Thiết hai mắt muốn nứt ra, gầm thét: “Bắn tên báo hiệu!”

Viên Cương vừa quay đầu lại nhìn về phía sau, Trần Quy Thạc ở phía sau cây bỗng nhiên lách mình lao ra, một kiếm đâm tới, phát giác động tĩnh Viên Cương đưa đao chém ngang.

Coong! Một tiếng vang dòn, đao kiếm chạm nhau, Trần Quy Thạc lần nữa lĩnh giáo man lực của Viên Cương, lực chấn làm cho thân kiếm rung rung, phát ra từng tiếng ong ong, bàn tay hắn cũng bị chấn run lên.

Viên Cương ngược lại tựa hồ không có việc gì, vung mạnh đao nhằm vào Trần Quy Thạc một trận chặt chém cuồng loạn, nhất lực hàng thập hội (ý nói trong võ công sức mạnh có thể phá hết thảy mọi chiêu thức), trái lại liên tiếp ép Trần Quy Thạc lui về phía sau nơi ẩn núp. Trần Quy Thạc trở tay đánh ra một ‘Huyền Thanh Chưởng’, chưởng lực cách không đánh lên người Viên Cương, đánh cho Viên Cương lảo đảo lui lại, nhưng Viên Cương dậm chân ổn định lại thân hình, lại lập tức vọt lên vung đao cuồng chặt.

Vài mũi tên báo hiệu lần lượt được bắn lên, mấy đạo tia sáng vù vù phóng lên trời cao, ở trên không trung liên tiếp ‘phanh phanh’ nổ tung.

Một tiếng nổ vang, đám người đứng chờ trên đường bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nam Sơn tự, bắt gặp một vệt hồng quang nổ tung ở trên không, ngay sau đó lại là mấy tiếng nổ vang nữa, mấy vệt hồng quang thoáng hiện trên không trung, là tín hiệu cầu viện khẩn cấp!

Vô luận là Thương Triều Tông hay là Thương Thục Thanh, tất cả mọi người trước tiên nhảy lên lưng ngựa, nhân mã phân tán gần gần xa xa đề phòng hoả tốc vọt tới, tiếng chân rầm rập, mấy trăm nhân mã cung nỏ, chiến đao nơi tay, khẩn cấp thúc ngựa chạy đi, hoả tốc tụ tập lại gấp rút tiến tới tiếp viện.

Lông mày Ngưu Hữu Đạo nhăn lại thật lâu, tình huống gì đây? Làm sao lại toát ra tới mấy đạo tín hiệu cầu viện?

Sự tình có chút vượt ra khỏi kế hoạch, lo lắng Hầu Tử xảy ra chuyện, Ngưu Hữu Đạo cũng phóng ngựa đuổi theo.

Bọn người Khuất Ngũ bên quận Quảng Nghĩa ngạc nhiên, thấy bọn người Thương Triều Tông vô cùng lo lắng chạy đi, Khuất Ngũ cũng nhảy lên ngựa, khua tay nói: “Đi, đi xem một chút là có chuyện gì xảy ra!”

Mười người lên ngựa phi nhanh, cũng đuổi theo.

Trong phòng khách Nam Sơn tự, nghe được tín hiệu cầu viện, Tô Kiệt Nhân đang tại nghĩ chu toàn trả lời cũng đột nhiên quay đầu.

Tống Diễn Thanh cùng Viên Phương cũng ngạc nhiên, mấy người trước tiên chạy ra ngoài, thấy được tín hiệu nở rộ trên không trung.
Sắc mặt Tô Kiệt Nhân kịch biến, rút kiếm trên tay ‘bang’ một tiếng, liền muốn lao ra.

Mắt Tống Diễn Thanh lóe lên, lật tay đánh ra một cái ‘Huyền Thanh Chưởng’, vào chính giữa lưng Tô Kiệt Nhân, đem Tô Kiệt Nhân đánh cho hộc máu bay nhào ra ngoài rớt đập xuống trên mặt đất.

“Trông giữ cẩn thận!” Tống Diễn Thanh quay đầu hướng Viên Phương la lớn, lắc mình một cái nhảy lên, tung người nhảy lên nóc nhà trước điện, chạy nhanh tới nhìn động tĩnh.

Trong rừng nơi đang kịch chiến, nhìn thấy đối phương phát ra tín hiệu cầu viện, biết chắc sẽ bị dây dưa tiếp, lại gặp Trần Quy Thạc bị bức phải luống cuống tay chân, Hứa Dĩ Thiên cũng trở tay đánh ra một cái ‘Huyền Thanh Chưởng’, một chưởng oanh ngã mấy người, thân hình lóe lên, vung kiếm giết ra khỏi vòng vây, nhằm thẳng hướng Viên Cương đang đưa lưng về phía này bay tới vung kiếm.

“Cẩn thận!” Quan Thiết lên tiếng nhắc nhở, cũng xông ngang ra đi ngăn cản, cuồng bổ một đao về phía Hứa Dĩ Thiên.

Coong! Một kiếm của Hứa Dĩ Thiên đã đẩy trảm mã đao bổ tới ra, thuận thế đâm lại một kiếm một đóa hoa máu tóe ra, mũi kiếm trực tiếp chui vào ngực Quan Thiết.

Được nhắc nhở Viên Cương trở đao chém ngược về phía Hứa Dĩ Thiên, nhưng Hứa Dĩ Thiên đã tung người lên không nhảy qua, chân vừa đạp lên một thân cây, lớn tiếng gọi, “Đi!”

Trần Quy Thạc lập tức quay đầu tránh gấp chạy thoát thân.

Mấy mũi tên nhanh chóng sưu sưu bắn ra, một đám thân vệ cầm cung nỏ xông lên nhanh chóng bắn tên, ở trong rừng rậm chung quy là khó mà phát huy hiệu quả lớn nhất, Hứa Dĩ Thiên cùng Trần Quy Thạc mượn thân cây che chắn, tung người lên cây mấy cái, phi thân nhảy qua, biến mất tại trong tầm mắt của mọi người.

Một đám người vọt tới phía trước bưng cung nỏ đề phòng, có người khác vịn Quan Thiết bị ngã dưới đất, cất tiếng đau buồn gọi: “Đại nhân! Đại nhân...”

Dưới đám người chen chúc Quan Thiết vươn ra một cái tay dính đầy máu, vươn về phía Viên Cương đang đứng lặng im ở một bên, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn xem Viên Cương.

Đám người cũng đều nhìn về hướng Viên Cương, có hai tên đang chen chúc ở gần nhường đường cho hắn.

Viên Cương tiến lên, bắt lấy cái tay máu của Quan Thiết, từ từ ngồi xuống.

Quan Thiết dùng sức nắm lấy bàn tay của hắn, dùng hết khí lực còn lại nói với hắn, “Viên huynh, lưu lại, lưu... Lại...”

Viên Cương không có lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn xem hắn, thẳng đến khi Quan Thiết không còn phát ra âm thanh, nghiêng đầu một cái, ngã xuống trong ngực người khác, Viên Cương cũng không có cho hắn câu trả lời chắc chắn hắn muốn.

Không để ý xung quanh ánh mắt bi phẫn nhìn lại, Viên Cương thần sắc hờ hững, cầm đao chống đất, từ từ đứng lên, phóng mắt nhìn lại, chỉ nhìn như thế sau một lát, nhận ra Quan Thiết mang tới trên trăm tên thân vệ liền ngã xuống hơn ba mươi người!

Bên ngoài Nam Sơn tự, Hứa Dĩ Thiên cùng Trần Quy Thạc bay lượn quay về, tại cửa ra vào chùa miếu cùng Tống Diễn Thanh gặp nhau.

Thấy trên người Hứa Dĩ Thiên nhiễm không ít máu tươi, Tống Diễn Thanh lập tức hỏi: “Đắc thủ?”

Hứa Dĩ Thiên lắc đầu: “Không thấy được Ngưu Hữu Đạo, ngược lại là đụng phải một đám quân lính tinh nhuệ, đánh lên, đều là thân vệ nhân mã của Thương Triều Tông!”

“Tiểu tặc này ngược lại là rất giảo hoạt, chẳng lẽ lại tưởng Thương Triều Tông có thể bảo vệ hắn?” Tống Diễn Thanh cười lạnh nhạt.

Ngay tại lúc này, tiếng bước chân rầm rầm phía dưới núi truyền đến, hiển nhiên là tại có người đang xông lên núi.

Trần Quy Thạc có chút lo lắng nói: “Sư huynh, hẳn là đội ngũ khác của Thương Triều Tông tới, chúng ta muốn tránh một chút hay không?”

Tống Diễn Thanh quay đầu quát: “Sợ cái gì, chỉ bằng người Thương Triều Tông có thể lưu lại chúng ta hay sao?”

Trần Quy Thạc rầu rĩ nói: “Thương Triều Tông dù sao vẫn đường đường là quận vương, chúng ta động thủ với quận vương có phải hay không không quá phù hợp, việc này truyền đi, sợ là phiền phức không nhỏ, cái nào chúng ta cũng đều không gánh nổi trách nhiệm.”

“Ai nói ngươi là muốn động thủ với Thương Triều Tông? Ta không muốn chọc hắn, nhưng hắn cũng đừng chọc ta, một quận vương sắp chết có thể làm gì?” Tống Diễn Thanh khinh thường một tiếng, cười lạnh nói: “Ta nếu đã tới, Thương Triều Tông liền phải cho ta một cái bàn giao, nhất định phải giao Ngưu Hữu Đạo ra!”

Hứa Dĩ Thiên cùng Trần Quy Thạc nhìn nhau, ngẫm lại cũng thế, bằng thực lực Thương Triều Tông trước mắt, muốn giữ lại mấy người bọn hắn cơ bản không có khả năng.

“Đem người trong chùa đều tập trung lại, miễn cho cái hùng yêu kia chạy!” Tống Diễn Thanh quay đầu lại phân phó, sau đó dạo bước trên bậc thang đi xuống núi, đứng chắp tay lạnh lùng nhìn xem đường lên núi phía dưới, làm bộ cung kính chờ đợi đại giá của vương gia vậy.

Trần Quy Thạc thì cấp tốc quay trở vào trong chùa miếu tập hợp người.

Mấy trăm nhân mã vọt tới giữa sườn núi, cùng nhóm nhân mã Quan Thiết hội hợp, Thương Triều Tông nhảy xuống ngựa, khẩn cấp đi vào trong rừng, nằm ở một bên con đường lên núi, đứng ở trước thi thể Quan Thiết, ánh mắt sau đó lại liếc nhìn qua mấy chục bộ thi thể gần đó.

Bốn phía nhân mã bảo trì cao độ đề phòng.

Sau đó, Ngưu Hữu Đạo cũng bước nhanh đuổi tới, nhìn thấy Viên Cương lẳng lặng đứng im đó bình yên vô sự, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, chỉ là có chút không rõ vì sao Viên Cương không theo kế hoạch rời đi.

Hầu kết run run một chút, mặt mũi Thương Triều Tông tràn đầy khói mù lên tiếng hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

“Vương gia, chúng ta tới nơi này xem xét, gặp được Viên huynh đệ bị tập kích, liền xuất thủ giải cứu...” Một tên thân vệ đem chuyện đã xảy ra thuật lại kỹ càng.

Nghe xong chuyện đã xảy ra, Ngưu Hữu Đạo nhíu mày thật lâu, nhìn chằm chằm lặng Viên Cương đang im không nói gì.

Được biết Tô Kiệt Nhân có thể còn tại trong chùa miếu, ánh mắt của Thương Triều Tông rơi vào trên mặt Viên Cương lại chuyển tới trên mặt Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng phất tay quát, “Lên núi!”